Điêu Tàn

Em tóc xõa bay bay chiều gió cát
Buổi tàn xuân bấn loạn bước chân hoang
Đời vạn nẻo, đường em xa hun hút
Một lần đi để lại cả hoang tàn

Rồi biền biệt tháng năm dài phố lạ
Nẻo đi, về lối quạnh bước lang thang
Làn tóc cũ vẫn bay chiều gió lộng
Nghe trong hồn rơi rụng hạt sương tan

Buồn quay quắt tôi miệt mài phố cũ
Dạo con đường thuở ấy những chiều mưa
Rồi thao thức với cơn sầu thiên cổ
Nghe đêm về ray rức giọt mưa thưa!

Bóng em khuất chân trời xa viễn xứ
Trên con đường phố lạ trắng mù sương
Ôi là nhớ những huy hoàng năm cũ
Đã điêu tàn trên ngọn sóng trùng dương!

               Bạch-Loan